vì em đã hy sinh thật nhiều đến như vậy
Cây giả đã xuất hiện trong lĩnh vực trang trí nội thất từ rất lâu nhưng đến tận những năm gần đây, chúng mới trở thành "cơn sốt" với độ giống thật đến 90% và những ưu điểm mà chúng mang lại cho gia chủ so với việc trồng và chăm sóc một giống cây thật.. Đầu tiên có thể kể đến sự sạch sẽ
Trước khi học thầy em đã từng học ở nhiều nơi và đi thi thử TOEIC nhiều lần nhưng lúc nào cũng lẹt đẹt tầm 700đ, không khá hơn đc. em đã bắt đầu có hi vọng và cảm thấy là mình hoàn toàn có thể làm được, thể hiện qua bài kiểm tra giữa kì với thi cuối kỳ
Lý Đức Hoành (40 tuổi, đến từ Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc) là chủ một công ty công nghệ. Dù đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình nên người nhà anh liên tục thúc giục. Nhiều năm về trước, anh Lý từng có một mối tình sâu đậm với một cô gái, cả hai đã ra mắt gia đình hai bên và lên kế hoạch kết hôn.
Làm Mai Mối Cái Này Một Khối, Ta Ai Cũng Không Phục (Tố Môi Giá Nhất Khối, Ngã Thùy Đô Bất Phục), Chương 264, Ông trời ơi, nơi hẹn hò công tác đãi ngộ tốt như vậy?
Sự hy sinh còn được biểu lộ qua việc quan tâm đến nhau, chăm sóc, lo lắng cho nhau, không quản ngại vất vả, gian khổ vì nhau, nhất là khi người bạn đời gặp thử thách, bệnh tật, khó khăn. Đây chính là lúc sống lời cam kết trung thành với nhau ngày thành hôn. 3. Đối thoại với nhau
Shaded Pole Single Phase Induction Motor. Tên Tác Phẩm Có Nên Hy Sinh Quá Nhiều? Tác Giả Nguyệt Thiền Thể Loại Tản Văn Sẽ đến lúc bạn không còn muốn vượt cả đại dương chỉ vì người không dám nhảy qua vũng nước vì bạn. * * * "Chúng ta chia tay đi." Tôi bỏ lại một câu nói rồi xoay người bước đi, trong mắt đầy vẻ bình thản, trên môi vương một nụ cười nhạt. Có lẽ đây chính là giải pháp tốt nhất cho cả hai, tôi chọn cách buông bỏ, trả lại tự do cho anh và cũng chính là trả lại sự yên bình cho cõi lòng tôi. Ba năm, một khoảng thời gian không quá dài nhưng đủ để những kỷ niệm kia khắc sâu vào tâm trí tôi, mỗi khi nhắm mắt lại từng hình ảnh quen thuộc cuộn trào như những thước phim, thống trị cõi lòng tôi. Tiếc không? Tiếc, rất tiếc. Đau lòng không? Đau, rất đau. Muốn làm lại không? Không, vốn dĩ chuyện tình nãy đã sớm kết thúc rồi. * * * "Anh ấy online rồi!" Đấy là suy nghĩ duy nhất loé sáng lên trong đầu tôi khi nhìn thấy dấu tick xanh ấy, tôi đã làm trò ngu ngốc này bao lâu rồi? Đến cả bản thân tôi cũng không biết rõ, ngày ngày ngắm nhìn anh online rồi lại offline, những dòng tin đã soạn nhưng mãi vẫn chưa được gửi đi. Tôi sợ, sợ bản thân sẽ làm phiền cuộc sống của anh. Càng sợ hơn là.. Anh không thích tôi. Dấu chấm xanh kia dần vụt tắt cuối cùng chỉ còn lại dòng chữ "Hoạt động 5 phút trước" Tôi buông thõng chiếc điện thoại trong tay, khoé môi kéo lên một nụ cười đầy giễu cợt. "Xuân Hoa ơi Xuân Hoa, mày nhìn đi, mày đang làm điều ngu ngốc gì vậy." Khoảnh khắc ấy thời gian như ngưng đọng, cõi lòng tôi như rơi vào một hố băng thật sâu, làn da cảm nhận được rõ rệt nhiệt độ cực thấp của băng giá. Tôi co quắp người, đặt cằm lên khủy tay, đôi mắt không nhịn được mà liếc nhìn chiếc điện thoại. Tôi vẫn mãi duy trì tư thế ấy, chẳng biết tôi đã ngồi như vậy trong bao lâu, chỉ biết là bầu trời ngoài kia đã bắt đầu nhá nhem tối, bóng đêm dần bao trùm lấy gian phòng, chúng như con quái vật không ngừng gào thét, xâu xé cõi lòng tôi. Ánh đèn neon loé sáng, phản chiếu trên khung cửa sổ, thứ đèn màu lấp lánh in bóng trong đôi mắt trong veo của tôi. "Mười giờ rồi!" Tôi tự nói với chính mình, sắp qua ngày mới rồi sao? Tôi có nên nhắn tin cho anh hay không? Nhưng như vậy có phiền anh không? Một loạt suy nghĩ vẫn vơ lại tiếp tục quanh quẩn trong đầu tôi. Cuối cùng tôi đưa tay với lấy chiếc định thoại, trong mắt đầy vẻ kiên định. "Sinh nhật vui vẻ." Tin nhắn vừa được gửi đi. "Đã xem" Tôi nhìn trân trân vào dòng chữ ấy, trái tim trong lồng ngực đập điên loạn, mọi thứ xung quanh như im bặt. Anh ấy.. Đang trả lời tôi. "Cảm ơn em." Chỉ ba chữ đơn giản nhưng lại có thể khiến tôi vui sướng đến phát điên. Tôi nhoẻn miệng cười, một nụ cười đầy mãn nguyện, mi mắt tôi cong cong, đôi con ngươi ánh lên những tia sáng chói lóa. Cuối cùng tôi cũng đã làm được rồi. Tôi hít sâu một hơi, trả lời anh một cách nhanh nhất. "Vâng, không có gì ạ." Dấu ba chấm đang nhảy muốn liên hồi, tôi hồi hộp chờ đợi tin nhắn từ anh, không khí trong lồng ngực như bị rút cạn, mọi thứ trước mắt mờ dần. Mọi thứ hư ảo như một giấc mơ vậy, tôi đưa tay bấu mạnh vào tay mình, cảm nhận được cơn đau thấu tận tâm cam từ làn da truyền đến. Gương mặt tôi co rúm vì đau, nhưng rồi nụ cười lại một lần nữa hiện hữu, thì ra là thật! Tất cả đều là thật. "Thật không ngờ em vẫn còn nhớ đến anh." "Vâng, em cũng vậy!" Chính bản thân tôi cũng không ngờ mình có thể khắc ghi hình bóng của anh lâu đến như vậy.. Tôi vẫn muốn trò chuyện cùng anh lâu hơn một chút nhưng đã bị dòng tin nhắn của anh chặn lại. "Muộn rồi em không ngủ sao?" "Vâng, em ngủ ngay đây." "Ừm, em ngủ ngon." Tôi không trả lời tin nhắn của anh, cũng không có ý định sẽ trả lời, vì tôi không muốn anh xem nhẹ tình cảm của tôi. Nhưng nghĩ lại quả thật nực cười, có lẽ anh đã sớm nhìn thấu cõi lòng tôi rồi, chỉ là.. Anh không muốn nói ra. * * * Những tưởng mọi thứ đã kết thúc từ dòng tin nhắn chúc ngủ ngon ấy của anh nhưng không, ngay sáng hôm sau tôi vừa mở mắt đã nhận được dòng tin. "Buổi sáng vui vẻ" mà anh gửi đến. Một niềm vui vào lúc sáng sớm ư? Khóe miệng tôi cong lên, ánh mắt nhuộm đầy hạnh phúc. "Vâng, buổi sáng vui vẻ." Chúng tôi bắt đầu chuyện trò như một người bạn cũ, anh ấy vẫn như vậy, vẫn biết cách làm tôi cười, vẫn là lối nói chuyện hóm hỉnh ấy nhưng đã pha thêm một chút trưởng thành. Có lẽ cả anh và tôi đều đã thay đổi ít nhiều, chỉ là chưa một lần nào chúng tôi bộc lộ con người thật của mình ra trước mặt đối phương, giữa chúng tôi có quá nhiều phòng bị. Vào mùa hè năm ấy, anh đã tỏ tình với tôi. Tôi không hề cảm thấy bất ngờ trước kết quả này, vì tôi đã sớm xem anh là một phần trong cuộc sống của tôi. Khoảng thời gian đầu chúng tôi chính là một cặp trời sinh, những tưởng cả hai đều đã tìm được một nửa hoàn hảo cho riêng mình thì tôi chợt nhận ra, có lẽ trong chuyện tình này, chỉ có bản thân là người hy sinh. Còn anh? Cũng chỉ là tìm người thay thế. "Lúc trước anh từng yêu ai rồi sao?" Tôi gối đầu lên cánh tay vững trãi của anh, hỏi một câu vu vơ nhưng ngay khi lời nói ấy vừa được thốt ra, tôi đã có thể cảm nhận rõ rệt nhịp tim của anh hẫng đi một nhịp. "Ừm, đã từng." Giọng nói trầm ấm của anh truyền vào tai tôi. "Người ta bỏ anh sao?" "Ừm, người ta bỏ anh mà đi. Nhưng trong chuyện ấy, tất cả đều là lỗi của anh. Cô ấy không làm gì sai cả." Từng câu từng chữ mà anh nói ra đâm thẳng vào tim tôi. Giọng nói của tôi có phần lạc nhịp. "Vậy sao? Vậy cô ấy tên gì?" "Em không cần biết đâu, dẫu sao cô ấy cũng đã block anh rồi." Block rồi sao? Nhưng tại sao tôi lại cứ có cảm giác là anh rất để tâm đến người ta, vì người ta tốt hơn tôi? Hay là vì.. Chấp niệm? "Anh còn yêu người ta sao?" "Không, không đâu." Lời ấy nói ra là muốn trấn an tôi hay là trấn an chính bản thân anh? Có lẽ là cả hai, bởi lẽ chính bản thân anh cũng không hiểu rõ tình cảm hiện tại của mình. Cõi lòng tôi như bị một chậu nước lạnh dội xuống, khóe mắt chợt cay cay. Tôi trực tiếp nhắm mắt lại, để mặt dòng lệ lăn dài trên mi mắt. * * * "Người ta bỏ chặn anh rồi." Anh đột nhiên nói ra một câu như vậy, động tác trên tay tôi ngừng lại, ánh mắt có vài phần biến hóa. Tôi cố nặn ra một nụ cười nhạt, hôm nay là kỷ niệm một năm yêu nhau, tôi không muốn vì sự nhạy cảm của tôi mà phá hỏng bầu không khí này. "Vậy sao? Thật tốt." "Ừm, nhưng em đừng nghĩ nhiều nhé." Tôi liếc mắt nhìn anh, nói một cách vô hồn. "Vâng, em sẽ không để tâm đâu." * * * Khoảng thời gian về sau, tôi dần nhận thấy sự thay đổi từ bên trong anh, không rõ là do bản thân tôi quá nhạy cảm hay sự thật vốn dĩ là như vậy. Anh đã không còn up hình ảnh hai đứa lên mạng xã hội, những dòng tin nhắn cũng thưa dần, khoảng thời gian giành cho nhau cũng vơi đi, anh cũng chẳng còn đủ kiên nhẫn để dỗ dành tôi. Tôi chính thức trở thành một người cô độc trong mối quan hệ này.. Giáng sinh năm ấy, tôi hỏi anh. "Anh mệt không?" "Mệt" Anh đáp một cách nhẹ bâng, nụ cười trên môi tôi cứng đờ, đôi con ngươi co rút. "Vậy.. Mình.." "Em đừng suốt ngày giận dỗi, anh không có thời gian chạy theo dỗ dành em đâu." Chính khoảnh khắc ấy, tôi cuối cùng cũng đã từ bỏ. "Chia tay đi, lần này là thật." Anh ấy ngẩng đầu, gương mặt đầy kinh hãi. Đôi bàn tay to lớn níu giữ lấy đôi vai mảnh mai của tôi. "Em đừng quấy nữa." Tôi từ từ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt bình thản đến đáng sợ, cánh môi tôi mấp máy. "Em mệt rồi." Tôi mệt rồi, hy sinh tất thảy vì anh, cố gắng vun vén cái hạnh phúc giả tạo này để rồi thứ tôi nhận lại được chẳng là gì cả. Tôi vì anh mà vượt cả đại dương nhưng anh lại không thể vì tôi mà nhảy qua vũng nước. Tình yêu là cho đi nhưng ai cũng rất khát khao được nhận lại.. Hết. Aquafina và Mạnh Thăng thích bài này. Last edited by a moderator 31 Tháng mười hai 2021 tản văn
Có mấy ai nhìn lại khi yêu mình chịu hy sinh ít nhiều? ... Phải chăng vì, anh cứ nghĩ em ngây dại? Chính lúc anh để cô ta xen vào cuộc sống giữa chúng ta. Đã quá một lần em nghĩ đến làm chuyện chẳng nên với bản yêu của em lúc đó không còn đủ lớn để hy sinh nữa rồi. Em phải làm sao để thay đổi được con người của anh, phải làm sao để ngăn nỗi buồn mỗi khi bên thời điểm này em đã hi sinh vì anh quá nhiều, nên giờ đây em muốn chia tay, chia tay đi để mình biết đâu là điều cần thiết trong cuộc đời mình. Chia tay đi để một người nào đó sẽ mang lại điều trọn vẹn hơn cho người đã hy sinh rất nhiều để được bên anh và thương anh như bây giờ. Vì sao anh chẳng biết được rằng em đã yêu anh nhiều như thế nào. Để rồi bây giờ dù yêu anh rất nhiều nhưng vì quá tổn thương em đã chấp nhận rời gian kia bao người chỉ cần anh và dù cho bao nhiêu gian khó anh không màng. Em sẽ hi sinh tất cả vì anh , chỉ mong sao ta đừng để lạc mất tất cả những điều em đã hi sinh, anh chỉ nói một câu xin lỗi và chọn cô taCó lẽ em đã bị tổn thương nhiều lắm vì anh. Bởi lẽ không có gì đau bằng khi ta yêu bằng con tim chân thành nhưng lại luôn bị đối phương ngờ vực. Đáng đau khổ hơn nữa là họ luôn nghi ngờ ta sẽ giống một kẻ tồi tệ trước đó. Điều ấy là một sự tổn thương rất lớn. Anh biết đã tìm mọi cách để đẩy anh ra thật xa vì em không dám tin hạnh phúc mình có trong tay là thật. Em thà chọn cô đơn còn hơn là một lần nữa tổn thương vì người mình em nhận ra em yêu anh quá mất rồi thì em lại càng lo sợ. Ngày trước em đã từng yêu và tin như thế, nhưng em nhận được gì…Em chỉ biết mỉm cười bước qua anh như chưa từng quen. Tại sao mình không yêu nhau thật tử tế rồi cùng nhau hưởng thụ thanh xuân tươi đẹp. Đã từng yêu nhau như thế, đã từng hy sinh nhiều đến vậy, rốt cuộc cuối cùng nhận lại chỉ là những nỗi em là một cô gái đã từng trải qua rất nhiều thương tổn nên trái tim giờ cũng chẳng còn rạo rực và nồng nàn như thương một người càng nhiều bao nhiêu, bị người ta bỏ rơi lại đau đớn gấp trăm ngàn lần. Có lẽ, cảm giác ấy đối với em một lần là quá kết Con gái khi yêu họ sẽ dốc hết sức, hết lòng để yêu thương, quan tâm, chăm sóc và thậm chí hi sinh rất nhiều vì người đàn ông. Bởi vậy, đàn ông hãy biết trân trọng và yêu thương lấy những người phụ nữ như vậy. Bởi họ xứng đáng.
BlurbCảnh báo 18+. Đây là truyện có yếu tố 18+, bạn cần cân nhắc trước khi xem!Bạn muốn đọc một truyện H+++, thịt thà đầy đủ, ngược thân tơi tả, ngược tâm tàn tạ mà ngôn từ vẫn tao nhã, không thô tục?Bạn muốn đọc một chuyện tình cảm động, một sự hy sinh vô tận của nam chính dành cho nữ chính?Câu chuyện này có thể đáp ứng được những điều đó “Nguyện hy sinh tất cả vì em!”Cô là đội phó của đội đặc nhiệm Thanh Trừng, chuyên đi thanh lý và trừng trị những việc làm ăn phi pháp của các tập đoàn trên những tinh cầu nhỏ xoay quanh Mẫu là thủ lĩnh của một băng nhóm nhỏ trên tinh cầu Dục Vọng, vốn chỉ thu lưu và bảo bọc cho những đứa trẻ cơ nhỡ không nơi nương có vẻ ngoài yếu ớt, sức khỏe cũng không tốt, nhưng lại rất liều lĩnh và bất chấp tất cả để hoàn thành nhiệm vụ. Vì cô nghĩ rằng mình chẳng còn ai quan có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, giỏi võ khỏe mạnh, nhưng lại rất cẩn trọng, dám nhún nhường và lùi bước trước hiểm nguy. Vì anh nghĩ rằng mình còn nhiều người phải quan một lần chấp hành nhiệm vụ ở tinh cầu Dục Vọng, cô cố ý tiếp cận anh, gia nhập nhóm của anh. Mục đích ban đầu của cô chỉ là muốn lợi dụng anh để tiến đến gần mục tiêu. Nhưng rồi cô yêu anh lúc nào không biết. Và khi cô nhận ra cô còn có người để yêu thương và quan tâm thì thân thế bị bại anh biết được sự thật về cô, anh chẳng những không oán hận mà còn nghĩ cách để giúp cô, cứu cô, che giấu cho rồi anh bị kẻ thù của cô bắt được. Chúng đã tra tấn anh tàn bạo, hòng ép buộc anh khai ra nơi ẩn nấp của tận mắt nhìn thấy thảm cảnh của anh, thấy anh vì cô mà phải chịu đựng những đòn thù kinh rồi sau đó, cô lại mất đi trí nhớ, không chỉ quên đi anh, quên sự hy sinh của anh, mà chính cô cũng góp phần tra tấn anh cả về thể xác lẫn tinh sẽ phải trải qua những sự tra tấn nào? Khi thân thể và tâm hồn đều đã bị ngược đãi đến cùng cực, anh đã xảy ra chuyển biến gì? Đến cuối cùng, giữa anh và cô có thể có được kết quả nào không?Sau tất cả, anh vẫn là Nguyện. Anh yêu cô! Nguyện hy sinh tất cả vì em!Free previewChương 1 Rất khó chịu, đúng không? Nguyện hy sinh tất cả vì em. Tinh cầu Dục Vọng. Năm 3021. Tại một căn nhà hoang cách thủ đô khá xa. Nguyện tỉnh dậy trong cơn đau tấy lên khắp toàn thân. Đầu anh nhức buốt. Cơ thể mỏi nhừ. Nguyện muốn đưa tay lên ôm đầu thì phát hiện ra anh đang bị đặt nằm ngửa lên một mặt bàn, hai cổ tay và hai cổ chân bị trói chặt vào bốn chân bàn, khiến anh không còn cách nào vùng vẫy. Làn da của anh không còn một mảnh vải nào che đậy, rờn rợn lên dưới cơn gió phà tới từ cây quạt máy gần đó. Bộ phận nhạy cảm nhất của anh bị phơi bày toàn bộ trong không khí, run run theo từng hơi thở. Một đám đàn bà đang đứng xúm xít quanh bàn, trầm trồ trước cơ thể săn chắc và bộ vị cường tráng kia của anh. - Chao ôi, cơ bắp cuồn cuộn nhé! Lúc nó mặc quần áo, tao cứ tưởng nó gầy gò. Không ngờ lột hết ra rồi, nó lại... ngon như vậy! - Cái đó của nó cũng thật ngon lành đấy! Tao đã chơi qua rất nhiều cái, chưa thấy cái nào tốt như vậy! - Chỉ mới nhìn bề ngoài thôi đã khen tốt rồi? Mày đã thử bao giờ đâu? - Thì chị đại đang chuẩn bị cho chúng ta nếm thử nó còn gì? Thằng này hình như còn xử đấy! Nguyện cau mày, quẫn bách cắn môi. Bị nhìn ngắm, chỉ trỏ và bàn luận đầy khiếm nhã như thế khiến anh vừa xấu hổ vừa tức giận. Nhưng tay chân đều đã bị trói chặt, anh không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng. Một ả đàn bà vạm vỡ bước tới bên bàn, nắm lấy mái tóc rối tung của Nguyện kéo mạnh, giật đầu của anh dậy. Một ả khác lấy ra một cây kim tiêm đã chứa đầy thứ nước vàng nhạt. Ả lạnh lùng ghim kim tiêm vào cổ của anh, bơm hết chất thuốc đó vào. Sau đó, cả bọn lại khoanh tay, đứng nhìn. Thuốc vừa tan vào máu, Nguyện cảm thấy toàn thân có một luồng khí nóng cuồn cuộn dâng trào, rần rật khắp thân thể. Nóng quá! Ngứa quá! Khó chịu quá! Anh bắt đầu uốn éo cơ thể, muốn thoát khỏi trói buộc để tìm cách giải tỏa những xúc cảm phức tạp kia, cũng muốn dùng sự ma sát với mặt bàn lạnh lẽo để giảm bớt cơn nóng và ngứa ngáy. Gương mặt anh nhăn nhó và đỏ bừng. Nguyện đã đoán được bọn đàn bà kia tiêm cho anh loại thuốc gì, và từ đó, hiểu ra những ham muốn này của cơ thể là đang đòi hỏi điều gì. Anh nghiến chặt răng, cố gắng không phát ra tiếng, không muốn khuất phục. Bộ dáng quật cường của Nguyện khiến lũ đàn bà càng thêm thích thú. Ả đàn bà vạm vỡ ban nãy nắm đầu anh lại tiến tới. Lần này, ả không nắm tóc của anh nữa, mà đưa tay nắm chặt một phần thân thể nóng rực của anh đang giương cao đòi được thỏa mãn. Đột ngột bị siết chặt, thân thể của Nguyện càng thêm nóng rực, càng thêm vươn cao. Ả đàn bà bóp mạnh, rồi vuốt nhẹ, vuốt mạnh, rồi lại nhẹ nhàng mơn trớn. Ả rất thành thạo trong việc điều khiển thân thể của đàn ông. Dù là những gã tay chơi lão luyện cũng không thể chịu nổi trước kỹ năng của ả. Huống chi, Nguyện chỉ là một chàng trai chưa từng trải qua chuyện này. Cơ thể của anh nhanh chóng thuận theo những động tác của ả đàn bà, trương to lên, căng cứng. Toàn thân của anh gồng cứng ngắc nhưng vẫn không kềm chế được mà uốn éo theo từng đợt thủy triều lúc mạnh lúc nhẹ mà bàn tay thô ráp của ả đàn bà tác động vào giữa thân anh. Nhưng đúng lúc anh chuẩn bị phóng thích cả lý trí và nhân phẩm ra bên ngoài mà cam chịu khuất phục, thì ả đàn bà lại ngăn cấm. Ả đàn bà vẫn dùng một tay thực hiện hàng loạt động tác trêu đùa thân thể của chàng trai. Bàn tay còn lại của ả cầm một cây kim loại dài gồm rất nhiều những viên bi bằng sắt được hàn lại với nhau. Đợi lúc Nguyện vừa ưỡn người lên, bàn tay phài của ả vẫn giữ chặt thân thể của anh, bàn tay trái lại chuẩn xác ghim thanh kim loại kỳ lạ ấy vào giữa phần thịt đã vô cùng mẫn cảm của anh, không hề thương tiếc mà ấn mạnh. Thanh kim loại với những viên bi bằng sắt tròn xuyên thẳng vào bên trong cơ thể của anh, lút đến tận chuôi. A... a... a... a... Nguyện không kềm được nữa, thét lên trong tột cùng đau đớn và khổ sở. Ả đàn bà lại bấm một cái vào phần chuôi của thanh kim loại kia. Năm cái móng sắt từ nơi đó bật ra rồi cắm phập thật mạnh xuống thân thể của anh, siết lại. A... a... a... a... Nguyện lại hét lên. Thanh kim loại đã ghim chặt vào thân thể của anh, những vuốt sắt để cố định nó thì bấu chặt vào phần bên ngoài của cơ thể. Đau đớn và bí bách. Anh giãy giụa và vùng vẫy dữ dội. Anh muốn thoát ra, muốn rút thanh kim loại đó ra, muốn phóng thích bản thân,... nhưng vô vọng. những giãy giụa và vùng vẫy của anh bị dây trói khống chế, chỉ còn là quằn quại và run rẩy. Ả đàn bà buông thân thể của Nguyện ra, bước đến bên tai anh, dịu dàng cất giọng dụ dỗ - Rất khó chịu, đúng không? Chỉ cần mày khai ra chỗ của con nhỏ tên Như Ý đó, thì tao sẽ tha cho mày. Không chỉ vậy, tao sẽ còn giúp mày thỏa mãn, khiến mày sung sướng đến tột đỉnh. Nếu mày vẫn ngoan cố thì... tao còn rất nhiều trò hay đang chờ mày ở phía sau, khiến mày khổ sở đến tột cùng. Chỉ là... không biết mày có còn sức để chịu đựng, và còn mạng để đón nhận hay không thôi. Thế nào? Nguyện thở dốc từng cơn, hổn hển nói - Tôi... tôi không biết... - Hừ! Đồ ngoan cố! Vậy thì mày đừng trách tao! Ả đàn bà gằn giọng. Ả lấy ra một thanh kim loại khác có rất nhiều nút bấm, giơ ra trước mặt Nguyện , nhếch mép cười, ngả ngớn hỏi - Có biết đây là gì không? Đám tay chân của ả nhao nhao lên không biết. Ả đàn bà hừ lạnh, cao giọng - Đồ ngu! Đây là bộ điều khiển! - Điều khiển cái gì vậy, chị đại? - Điều khiển rất nhiều thứ! Ả đàn bà vừa nói vừa bấm một cái nút trên đó. Nguyện lại hét lên. A... a... a... a... Trời ơi! Thanh kim loại đang ghim chặt trong thân thể của anh... nó... nó chuyển động! A... Nó rung rất mạnh! A... Nó lại rung mạnh hơn! A... Cơ thể của anh đã tê dại trong sự giằng xé giữa đau đớn và khoái cảm! A! Thanh kim loại không rung nữa, mà nó giật từng cơn! A... Nguyện vật vã kêu gào. Ả đàn bà lấy một miếng giẻ nhét vào miệng anh, ngăn tiếng kêu không cho vang ra. Sau đó, ả sai đàn em đi mua cơm hộp. Rồi cả đám ngồi bệt xuống đất, vây quanh chiếc bàn duy nhất kia, vừa ăn cơm vừa nhìn chàng trai đang bị dày vò từng cơn. Anh vẫn cố gắng chống chọi, cố gắng chịu đựng. Anh là Nguyện. Nguyện hy sinh tất cả vì em. Dreame-Editor's pickVua Mafia muốn tôiNgười yêu của nô lệĐó chính xác là lệnh của trùm mafiaThời điểm thích hợpTưởng Chỉ Là Thích, Không Ngờ Là YêuTình Đầu Trao Trả Thiên ThuĐạo Phi Đương Đạo Phúc Hắc Vương Gia Xin Hãy Tiếp Chiêu
Góc nhìn Thứ năm, 18/12/2014, 0600 GMT+7 Dù không mấy quan tâm đến cuộc thi hoa hậu vừa được tổ chức cùng những chuyện ồn ào quanh nó, mấy ngày nay, tôi đặc biệt để ý đến những ý kiến xoay quanh phần thi vấn đáp của tân Hoa hậu. Bởi câu trả lời của cô đụng đến một vấn đề dường như đã được mặc định trong tư tưởng của nhiều thế hệ người Việt - sự hy sinh của phụ nữ Việt Nam. Khi nghe tôi kể lại câu trả lời, đại ý điều làm nên sự khác biệt của phụ nữ Việt Nam so với phụ nữ thế giới là sự hy sinh, chồng tôi - một người Mỹ - đã hỏi lại Như vậy liệu có khách quan và chính xác? Tôi cũng nghi ngờ điều đó bởi tôi quen biết khá nhiều phụ nữ khác màu da, khác quốc tịch. Trong số họ, có rất nhiều người cũng quen với việc hy sinh bản thân. Bà ngoại của chồng tôi, một phụ nữ Mỹ gốc Do Thái là mẫu phụ nữ hy sinh điển hình. Bà lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm vì mẹ mất sớm, cha đi bước nữa. Bà tự đảm đương vai trò làm mẹ để chăm sóc hai người anh trai từ bé đến lớn. Dù rất thông minh, bà từ bỏ ước mơ vào đại học để đi làm nuôi các anh ăn học. Cả cuộc đời bà hầu như sống vì người khác, cho người khác. Ngay cả đến những năm tháng cuối đời, vào cái tuổi trên chín chục, bà vẫn không chịu đến ở nhà con cái vì sợ làm xáo trộn cuộc sống của các con. Tôi không biết dùng từ nào khác hơn để nói về bà, ngoài từ “hy sinh”. Ngay trên đất Mỹ - đất nước mà cái Tôi cá nhân được đề cao hết mực - tôi vẫn nhìn thấy vô số phụ nữ đang hy sinh sự nghiệp vì gia đình. Vì áp lực của công việc và sự coi trọng vấn đề chăm sóc con cái, nhiều phụ nữ Mỹ ngày nay vẫn lựa chọn giải pháp tạm thời dừng công việc để ở nhà trông con. Trước những sự thật mắt thấy tai nghe như thế, tôi không thể không băn khoăn trước câu trả lời của tân Hoa hậu, hay nói đúng hơn là ngờ vực một mặc định tư duy, một ngộ nhận của người Việt mình. Tôi không cho rằng sự hy sinh làm nên nét khác biệt của phụ nữ Việt Nam, có chăng, sự khác biệt chỉ là ở cách nhìn nhận vấn đề hy sinh. Trong khi phụ nữ Việt Nam coi hy sinh như một nghĩa vụ, một phẩm chất phải có thì phụ nữ Mỹ lại chỉ đơn giản coi việc hy sinh là một lựa chọn của bản thân, không dưới bất kỳ sức ép nào. Cô kế toán làm việc ở trường mầm non của con tôi - một phụ nữ tóc vàng cao lớn xinh đẹp đã goá bụa - một mình ở vậy nuôi ba con ăn học. Nếu chị ở Việt Nam, việc “ở vậy” của chị có thể được hiểu như là sự hy sinh hạnh phúc bản thân vì con cái. Nhưng khi tôi hỏi, chị nói, mình lựa chọn sống như thế vì đó là cuộc sống khiến chị thấy thoải mái và hạnh phúc trong hoàn cảnh hiện tại. Không biết tự bao giờ, hy sinh trở thành thứ danh hiệu cho phụ nữ Việt Nam? Dần dà, nó trở thành thuộc tính. Là phụ nữ Việt, ắt phải biết hy sinh. Chẳng hạn, một góa phụ Việt Nam, đặc biệt là ở những vùng thôn quê, chắc sẽ phải đối diện với ít nhiều lời gièm pha nếu muốn tái giá. Tôi không muốn nghĩ hy sinh là bản sắc của phụ nữ Việt. Vì suy cho cùng, hy sinh chỉ đẹp khi đó là hành động tự nguyện. Nếu biến thành một thuộc tính, nó sẽ trở thành một thứ kim cô, trói buộc ước mơ và khát vọng. Nguyễn Thị Thanh Lưu
Bạn là người phụ nữ hiện đại, là người đàn ông hiện đại, quan điểm của bạn như thế nào về đức hy sinh của người phụ nữ trong xã hội ngày nay? Bạn có ủng hộ, có nghĩ chúng ta nên tôn vinh nó nữa hay không? Phụ nữ và đức hy sinh – hai khía cạnh không thể tách rời? Có câu chuyện kể rằng, anh chồng thường xuyên ta thán vợ vì không biết hy sinh bản thân cho gia đình, chồng con. Nhà chưa kịp dọn dẹp, anh hỏi vợ sao không hy sinh thời gian xem ti vi để dọn, con khóc anh chất vấn sao vợ không biết vừa nấu nướng vừa trông con để anh có phút yên tĩnh nghỉ ngơi, quần áo chưa phơi anh thắc mắc hẳn vợ đang bận làm việc gì đó cho bản thân mà xao nhãng việc nhà… Cứ thế rồi cho đến một ngày anh ta có việc phải quay lại camera trong nhà để xem, cũng là dịp để ngó vợ mình làm gì cả ngày mà suốt ngày than mệt. Và sau cú xem lại camera đó anh ta đã xin lỗi vợ vì xưa nay có quá nhiều lời trách móc thiếu chia sẻ. Nhưng nếu nghe câu kết luận của ông chồng ấy thì mới thấy có ngàn vạn lời xin lỗi cũng chẳng ăn thua gì “Giờ thì tôi đã hiểu bản chất của phụ nữ là hy sinh dù nói ra hay không. Thế nên nếu bạn biết tỏ ra thấu hiểu về sự hy sinh của họ thì họ sẽ càng hy sinh nhiều hơn và gia đình vì thế mà êm ấm hơn”. Nghe được câu chuyện ấy nhiều người có chung suy nghĩ giống tôi rằng biệt thự hay chung cư cũng chỉ là nơi để ở, một bó hồng Ecuador hay một bông hồng tỉ muội cũng đều là hoa, thà cười trong cái “tổ nhỏ” thân một mình còn hơn là khóc với “tổ ấm” trong tòa biệt thự cùng người đàn ông như ông chồng ấy. Thế nhưng, tiếc rằng ông chồng kiểu thế không hiếm trên thế gian này, hay nói cách khác là độ “phủ sóng” lại còn rất rộng. Họ nghĩ và “tạo điều kiện” cho phụ nữ cùng nghĩ rằng phụ nữ lúc độc thân được sống cho mình, nhưng khi lập gia đình phải sống cho chồng, khi có con lại hy sinh mọi thứ vì con. Bởi vậy nên phụ nữ dù hiện đại đến đâu cũng vẫn phải sống trong một môi trường “chưa hiện đại kịp” khi trở về nhà. Lấy chồng, có con, rồi họ lại tự hỏi mình “lấy chồng để làm gì”, “biết thế chẳng lấy chồng”, bởi vì có chồng hay không họ vẫn tự mình xoay xở, vẫn tự mình chăm lo con cùng khả năng độc lập tài chính. Có chồng nhưng họ thiếu thốn sự chia sẻ, lại có thêm gánh vác, trách nhiệm và mất đi đôi cánh bay bổng tự do… Họ nghĩ gì? Họ ở đây là những người đàn ông, phụ nữ thuộc thế hệ , thế hệ số. Không những thẳng thắn chia sẻ quan điểm cá nhân về mệnh đề “đã là phụ nữ thì phải hy sinh”, mà họ còn đang cố gắng sống khác đi để gia đình thực sự là nơi ngự trị của sự hòa hợp về tư tưởng và quan điểm, cuộc sống và trách nhiệm cân bằng. Hãy lắng nghe họ chia sẻ “Tôi nghĩ đức hy sinh của người phụ nữ rất đáng được tôn vinh, nhưng điều đó chỉ thực sự đẹp khi người chồng đã cố gắng hết sức nhưng người phụ nữ vẫn phải chịu phần thiệt thòi. Chứ trong trường hợp mà người chồng đi cờ bạc, trai gái, còn vợ phải ở nhà nuốt nước mắt lo kinh tế, chăm con thì đức hy sinh lúc này mang một nghĩa rất u ám”. “Tôi trân trọng đức hy sinh nhưng không đồng ý tôn vinh hay đề cao đức tính này. Vì nếu nó là thứ được đề cao, được tôn vinh, nó sẽ là thứ mà con người muốn hướng tới. Và từ đó, nó sẽ trở thành những chuẩn mực đánh giá, những áp lực vô hình đè nặng lên đôi vai của những người phụ nữ”. “Tôi nghĩ đức hy sinh vẫn là một điều gì đó rất đáng quý của người phụ nữ Việt. Tuy nhiên, tôi nghĩ cần phải phân biệt rõ giữa hy sinh và chịu đựng. Sự hy sinh của người phụ nữ chỉ có ý nghĩa nếu những người xung quanh họ trân trọng và biết ơn sự hy sinh đó. Còn nếu sự hy sinh trở thành chịu đựng, nhẫn nhục, không được nhận lại sự coi trọng từ những người được hưởng nhờ sự hy sinh đó thì chẳng nên ủng hộ”. “Tôi trân trọng, ngưỡng mộ mẹ mình và những gì mẹ đã hy sinh cho gia đình, con cái. Nhưng từ hồi học lớp 10, khi viết trong bài văn về mẹ, tôi đã từng viết rằng “Em yêu mẹ, thương mẹ, ngưỡng mộ mẹ nhưng nhất định sẽ không sống một cuộc đời hy sinh hết thảy mọi thứ như mẹ! Em thấy trân trọng sự hy sinh của các bà, các mẹ cho con cái. Không phải ai cũng sẵn sàng cho đi như vậy. Nhưng em không còn ủng hộ sự hy sinh đó trong xã hội hiện đại nữa vì nó đem lại nhiều hệ lụy và sự mất cân bằng”. “Tôi nghĩ bây giờ không nên coi việc “xây nhà” là của đàn ông và “xây tổ ấm” là của phụ nữ nữa. Trong xã hội hiện đại thì vai trò của người phụ nữ ngày càng quan trọng và họ thể hiện rằng mình không thua kém gì đàn ông. Do đó, hãy để người phụ nữ cùng gánh vác việc “xây nhà” với đàn ông và ngược lại thì người đàn ông cũng phải chia sẻ việc “xây tổ ấm” với vợ. Trong gia đình mà vợ chồng tôn trọng nhau và gánh vác công việc giúp nhau thì sẽ hiểu nhau hơn và từ đó sẽ hạnh phúc hơn”… Quan niệm về sự hy sinh của người phụ nữ bây giờ không như trước kia Những trao đổi, tranh luận về đức hy sinh của phụ nữ không chỉ tồn tại trên các diễn đàn hay hội nhóm mà đã đi vào hội thảo khoa học cấp quốc gia để thấy rằng tầm quan trọng của nó đến mức nào. “Quan niệm về sự hy sinh của người phụ nữ bây giờ không như trước kia” đó là quan điểm của bà Nguyễn Thị Mai Hoa, Ủy viên Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội tại Hội thảo khoa học quốc gia “Đưa Nghị quyết XIII vào cuộc sống Vun đắp giá trị gia đình Việt Nam - Nhận diện và giải pháp” do Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam phối hợp với Viện Hàn lâm Khoa học xã hội nhân văn và Viện Nghiên cứu Gia đình và Giới phối hợp tổ chức nhân kỷ niệm 20 năm Ngày Gia đình Việt Nam. Theo bà Mai Hoa thì “nhiều nam giới cũng cho biết họ dị ứng với cụm từ “đức hy sinh của phụ nữ” vì bản thân nam giới cũng hy sinh chứ không riêng gì phụ nữ. Phụ nữ hiện đại ngày nay so với những người phụ nữ ngày xưa thì mức độ hy sinh chắc chắn là khác nhau. Ngày xưa với vai trò người mẹ có câu ca dao “chỗ ướt mẹ nằm, chỗ ráo con lăn”, phụ nữ có thể mặc áo vá để nhường con áo lành thì bây giờ không như thế nữa vì điều kiện vật chất đã khác… "Thế thì sự hy sinh của phụ nữ ngày nay là như thế nào? Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta phải nhận diện vấn đề rằng nếu như trước đây người phụ nữ hy sinh tất cả cho con cái thường được tôn vinh và ảnh hưởng rất lớn đến con thì bây giờ sự tôn vinh và ảnh hưởng ấy chưa chắc đã như xưa, bởi ngày nay làm mẹ đã khác…” Còn nhớ MC Trấn Thành đã từng bày tỏ quan điểm về phụ nữ “Tôi rất sợ người ta dạy phụ nữ hai chữ “hy sinh”. Đó là hai từ tàn nhẫn nhất trên đời để dạy người phụ nữ. Không có lý do gì phụ nữ phải hy sinh và không có gì đáng để hãnh diện khi nói “tôi là người phụ nữ Việt Nam hy sinh nhất”. Phụ nữ là để đẹp, để nâng niu, để lo, để chiều chuộng. Đáng lẽ sự hy sinh phải dành cho đàn ông”. Có thể thấy, quan điểm của Trấn Thành đã phần nào nói lên những điều phụ nữ xứng đáng được nhận. Sống đã không đơn giản, sống vì người khác càng chẳng đơn giản chút nào. Phụ nữ có thể hy sinh, có thể vun vén cho cuộc sống gia đình nhưng hãy đừng hy sinh quá mức. Bởi lẽ, trong cuộc sống nếu không có sự nhường nhịn, hy sinh thì mỗi con người sẽ chẳng khác gì chú ngựa đua chỉ nhắm mắt chạy hùng hục trên đường đua của mình. Trong gia đình, để kiến tạo hạnh phúc thì sự nhẫn nhịn và hy sinh là cần thiết từ cả hai phía, nhưng đừng bao giờ để sự hy sinh là chịu đựng và ép buộc mà không được trân trọng đúng mức. Vì chồng hay vợ, nam hay nữ, dù ai đi nữa thì cũng đều cần được tôn trọng, yêu thương, chia sẻ và hạnh phúc. Thiếu điều gì trong bốn thứ trên thì hạnh phúc sẽ là khuyết thiếu…
vì em đã hy sinh thật nhiều đến như vậy